Sau lần gặp đó, tôi không thể yên ổn.
Gương mặt đứa trẻ – Duy – ám ảnh tôi từng đêm. Nó không chỉ giống tôi… nó là tôi. Tôi lục lại những bức ảnh cũ lúc mình 5 tuổi, đối chiếu từng chi tiết từ ánh mắt, sống mũi, thậm chí cả dáng đi. Mọi thứ như bản sao hoàn hảo.
Tôi bắt đầu điều tra. Không nói với vợ, không nói với mẹ. Tôi quay lại trường mẫu giáo, nói dối rằng là người thân của bé Duy muốn xin thông tin liên lạc. Tất nhiên nhà trường không tiết lộ, nhưng tôi không bỏ cuộc. Sau vài lần lân la, một bảo vệ già tốt bụng lén nói cho tôi biết địa chỉ thường đón bé.
Phụ kiện thời trang cho người
Tôi đứng trước căn nhà trọ nhỏ cuối hẻm vào một chiều muộn. Cửa mở, Vân bước ra. Cô sững người khi thấy tôi.
– Anh… sao lại…
– Em nói cho anh biết đi – tôi cắt ngang – Duy… có phải con anh không?
Vân không trả lời ngay. Cô nhìn tôi rất lâu. Rồi chậm rãi gật đầu.
– Phải. Duy là con anh.
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
– Vậy… tại sao? Tại sao em không nói gì suốt thời gian qua?
Vân quay mặt đi, mắt cô đỏ lên:
Phụ kiện thời trang cho người
– Vì lúc đó anh chọn ly hôn. Vì mẹ anh nói em không sinh được. Vì anh im lặng ký tên vào đơn… Không phải em không muốn giữ gia đình. Em đã cầu xin số phận cho một phép màu. Và nó đến – quá muộn để em tin là thật, cũng quá trễ để anh quay lại.
Gói kỳ nghỉ gia đình
Tôi nghe thấy tiếng lòng mình vỡ vụn.
– Sao em không nói? Sao không nói là em có thai?
– Em không biết – cô nghẹn giọng – Em phát hiện có thai gần hai tháng sau ly hôn. Khi đó em từng định tìm anh, nhưng rồi… em lại nhớ ánh mắt anh lúc rời đi. Không luyến tiếc. Không day dứt. Em không muốn van xin một lần nữa.
Tôi ngồi sụp xuống bậc thềm. Đầu óc trống rỗng.
Tôi có một đứa con. Một đứa con ruột. Và tôi đã bỏ rơi mẹ con nó.
Những ngày sau đó, tôi như kẻ mất hồn. Nhìn con trai tôi hiện tại – bé Bin – lòng tôi dấy lên một cảm giác tội lỗi vô hình. Tôi yêu Bin, không sai. Nhưng còn Duy? Thằng bé đâu có tội. Tôi bỏ rơi nó chỉ vì nghe theo mẹ, vì chạy trốn sự khó xử của bản thân.
Tôi bắt đầu lén gặp Duy nhiều hơn – đưa bé đi chơi, mua đồ ăn, chơi trò xếp hình. Duy rất lanh lợi, lại dễ gần. Càng ở bên, tôi càng thấy mình tệ bạc. Còn Vân, ban đầu rất đề phòng, nhưng rồi cũng mềm lòng. Cô cho tôi quyền gặp con, với điều kiện “không phá vỡ cuộc sống hiện tại của nó”.
Nhưng tôi đã phá rồi.
Một buổi tối, Thảo – vợ tôi – tìm thấy trong áo khoác tôi một tấm ảnh chụp tôi và Duy ở công viên.
– Đây là ai?
Tôi định chối, nhưng ánh mắt Thảo khiến tôi dừng lại. Tôi thú nhận tất cả.
Thảo im lặng rất lâu, rồi chỉ hỏi một câu:
– Vậy còn tôi? Còn con anh với tôi thì sao?
Tôi không có câu trả lời. Tôi biết mình là kẻ tệ bạc – không chỉ với Vân, với Duy, mà giờ là với cả Thảo và Bin. Gia đình tôi từng êm ấm, nhưng nay đang đứng trên bờ vực sụp đổ chỉ vì quá khứ tôi cố che giấu.
Tôi xin gặp mẹ.
– Mẹ, con có chuyện muốn nói. Làm ơn đừng ngắt lời.
Tôi kể mọi chuyện. Mẹ tôi sốc đến nỗi rơi cả chén trà. Bà lặng người. Tôi tưởng bà sẽ nổi giận, nhưng không.
Phụ kiện thời trang cho người
Mẹ tôi khóc.
– Hóa ra… mẹ đã sai… Là mẹ ép con bỏ vợ. Là mẹ khiến một đứa trẻ không có cha suốt 5 năm.
Tôi chưa từng thấy mẹ khóc như vậy.
– Con định làm gì? – bà hỏi.
Tôi đáp:
– Con không biết. Nhưng con sẽ không rời bỏ đứa trẻ này thêm lần nào nữa.
Tôi đề nghị được trợ cấp nuôi dưỡng Duy. Vân từ chối. Cô nói:
– Anh không cần chuộc lỗi bằng tiền. Nếu muốn làm cha, hãy hiện diện. Duy cần một người cha chứ không cần một “nhà tài trợ”.
Phụ kiện thời trang cho người
Tôi rơi nước mắt.
Thảo, sau nhiều ngày suy nghĩ, chấp nhận cho tôi thỉnh thoảng gặp Duy, với điều kiện không để Bin biết sự thật cho đến khi lớn hơn. Cô vẫn ở lại, vì con. Nhưng tôi biết, rạn nứt đã hiện hữu.
Còn Vân… tôi từng hỏi cô: “Em còn yêu anh không?”
Cô chỉ lắc đầu:
– Em từng yêu một người dám từ bỏ tất cả vì em. Người đó, tiếc là không phải anh.
Phụ kiện thời trang cho người
Bây giờ, tôi sống giữa hai thế giới: một bên là gia đình hiện tại, bên kia là đứa con mang khuôn mặt mình thời thơ ấu.
Tôi không còn cầu mong được tha thứ. Tôi chỉ mong, dù muộn màng, có thể làm một người cha đúng nghĩa.
Vì sai lầm có thể sửa, nhưng sự vắng mặt của tình thương thì không bao giờ lấy lại được.
Sau lần gặp đó, tôi không thể yên ổn. Gương mặt đứa trẻ – Duy – ám ảnh tôi từng đêm. Nó không chỉ giống tôi… nó là tôi. Tôi lục lại những bức ảnh cũ lúc mình 5 tuổi, đối...
Con gái tôi mới tròn 5 tuổi.Nó mê nước, mê bơi, và mỗi lần được xuống hồ là cười như nắc nẻ.Tôi dặn chồng: “Anh trông con kỹ vào, em chạy đi mua chút bánh trái rồi về li...
Thấy vợ l/én cho mẹ đẻ cả cục ti/ền, chồng l/ao vào đòi lại để rồi nh//ục ê chề khi biết sự thật… Hưng về nhà sớm, định bụng sẽ rủ vợ con ra ngoài ăn tối. Vừa dựng xe tr...
Chiều muộn, mưa rơi trắng xóa trên tuyến cao tốc nối tỉnh miền núi với thành phố. Anh Hòa – tài xế container gần 40 tuổi – đang chở lô hàng thực phẩm khô về kho. Trờ...
Tôi năm nay 61 tuổi, là một người mẹ quê mùa, không học cao hiểu rộng, cũng chẳng biết nói lời hoa mỹ. 6 năm trước, tôi khăn gói lên thành phố trông cháu nội. Tôi yêu cầu...